Vài lời nhắn gửi tới người con trai cứng rắn

Tôi định tìm một tấm hình mới đây trong hàng loạt những tấm đẹp đẽ mà cô bạn bỏ công bỏ sức vô cùng lớn để chụp cho tôi và viết về một nỗi niềm khắc khoải. Nhưng mà suy nghĩ mãi rồi cứ mãi bâng khuâng, tôi không muốn nhắc nhiều về những chuyện đã cũ. Và cũng vì đã hứa với bạn là sẽ không nghĩ ngợi gì. Nhưng nếu không viết thì lại bí luôn ý tưởng, trong khi tôi lại muốn viết nhiều hơn trước kia để không chây lười thêm nữa.

Thôi thì xin được chép vài dòng thơ của Tố Hữu để nhớ đến người tôi thương. Vì tôi nghĩ anh ta nếu sinh trong thời chiến chắc sẽ đúng thời đúng người lắm đấy. Kiểu như tình yêu đôi lứa chỉ là nhỏ, còn tình yêu dành cho đất nước mới là to.

“ Anh nắm tay em, sôi nổi, vụng về
Mà nói vậy: “Trái tim anh đó
Rất chân thật chia ba phần tươi đỏ :
Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều
Phần cho thơ, và phần để em yêu…”

Ôi nhưng mà anh bạn của tôi ! Có lẽ anh ta chẳng hề yêu thơ giống như anh chàng này. Và tôi cũng không giống cô gái sẽ cười xấu hổ và bảo với anh : “ Thế cũng nhiều anh nhỉ “. Bởi lẽ tôi nghĩ nếu có, anh ta sẽ nói với tôi như dưới đây ( đoạn thơ tôi tự cải biên lại – xin gửi một lời xin lỗi chân thành đến nhà thơ Tố Hữu )

“ Anh nắm tay em, rắn rỏi, tràn trề
Mà nói vậy : “ Trái tim anh đó
Rất chân thật – chỉ một màu tươi đỏ
Anh dành trọn cho bản thân là nhiều
Còn lại cho ba, và chẳng có em yêu ”

PHƯƠNG THỤ