Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường xưa. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy, kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó

20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường xưa. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy, kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Bài làm

Diệp thân mến !

Nắng hè rạo rực trên khắp phố phường hà nội, đem theo luồng khí nóng đến ngột ngật ùa vào lòng thành phố. Người cứ bước vội vàng. Bỗng một cánh phượng rơi xuống con đường tấp nập xe cộ trong lòng mình lại khao khát trở về với quãng thanh xuân nơi sân trường của mình , nhớ về những ngày tháng nhiều nỗi buồn cũng lắm niềm vui mà dòng chảy thời gian chẳng đưa mình trở lại. Mình thà rằng ở một nơi đất khách quê người nếm đủ mùi đắng cay cũng chẳng muốn nhìn con người quê mình đổi thay đến chóng mặt đến vậy. Họ bẵng đi tiếng khao khát của trẻ nhỏ nơi mái trường còn ngây thơ , mặc kệ sự buồn phiền trong ánh mắt chúng, họ ép chúng học, học để bon chen

Đã hai mươi năm rồi, một khoảng thời gian đủ dài để chúng ta trưởng thành , một khoảng thanh xuân thật đẹp nhưng nhiều chông gai của mình : 5 năm du học, 12 năm chỉ chăm lo công việc và cuộc sống gia đình. Cái bộn bề của cuộc sống đã khiến mình quên đi cảm giác vui chơi thoả thích nơi mái trường xưa trong những tán cây rợp bóng. Mình nhớ đên trường và mình bỗng giật mình nhớ đến cậu. Mình xin lỗi. Một lá thư dài nhưng mình tin cậu sẽ đọc hết.

tuong tuong 20 nam sau vao mot ngay he em ve tham lai truong xua hay viet thu cho m - Tưởng tượng 20 năm sau, vào một ngày hè, em về thăm lại trường xưa. Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy, kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Hãy viết thư cho một bạn học hồi ấy, kể lại buổi thăm trường đầy xúc động đó.

Diệp, hôm nay mình đã quay về thăm trường sau hơn hai mươi năm – một chuyến đi thăm trường thực sự. Mình đã vỡ oà bởi cái cảm giác nuối tiếc tận sâu con tìm mình. 20 năm lãng quên một kí ức đẹp. Hôm nay trường đã  đổi thay

Cuộc sống ngày càng hiện đại. Lòng thành phố chẳng còn in bóng những cô cậu học trò ngày ngày đạp xe đến trường. Thay vào đó, lũ học sinh vỗi vã bước từ chiếc xe ô tô sang trọng , đôi mắt cú chăm chăm nhìn vào chiếc smartphone, chẳng mấy khi trò chuyện hay hỏi han bạn bè. Nhìn lũ trẻ , mình lại bỗng nhớ cậu cùng mình đạp chung một chiếc xe rong chơi cả một buỏi chiều, khoảng thời gian ấy sao mà vui thế, bỏ qua những gánh nặng tâm lí thi cử mà thả mình vào những khoảng thời gian vui vè cùng nhau. Mỉm cười mà đôi mắt tớ dưng dưng. Vị mặn của nước mắt đã đọng lại nơi khoé môi mình thừ lúc nào, Diệp ạ. Vì thế mình chỉ biết khẽ gạt chúng đi mà đứng ngoài cổng nhìn bóng dáng ngôi trường thân thương.

Cổng trường không còn là tấm biển mỏng bằng sắt in những dòng chữ trắng nhỏ nữa, thay vào đó là một tấm biển to, mới tinh, sáng rõ. Trông mà thích mắt., đó cũng là  nơi lũ học trò chúng mình vẫn đứng đợi nhau.Mình ngó nghiêng như ngóng chờ một điều gì đó… , trở về trường vào một ngày thứ tư, lúc này mọi hoạt động học tập vẫn đang diễn ra bình thường. Không khí im ắng, chỉ thi thoảng có tiếng lá rơi xào xạc bởi những con gió mang đến.  .Dãy nhà hai tầng cũ kĩ mặc dù chẳng còn nhưng mình vẫn có cảm giác nó vẫn ở nơi đó – nơi mà mình cùng Diệp vẫn thường đùa nghịch.  trường thay đổi nhiều quá : những dãy nhà 2 tầng giờ đã là toà nhà 5 tầng cao đồ sộ với những thiết bị học tập được trang bị tối ưu. Những phòng học khang trang được lắp đặt điều hoà , máy chiếu , …. Vẫn biết đổi thay là điều đương nhiên nhưng mình bỗng cảm thấy có chút ích kỉ, mình muốn trường mình lại như ngày ấy, như mình đã ngắm kĩ không biết đến bao lần, mình chẳng muốn thấy một sự thay đổi gì cả dù hết sức nhỏ nhoi.

Trường thì xây khác, nhưng những hàng cây xanh rợp bóng mát sau trường thì vẫn còn đó, hàng ghế đá vẫn còn đó ghi dấu bao hồi ức chẳng thể nào quên. Trong cái nắng hè, thấp thoáng rặng cây, những vườn hoa khoe sắc, trông ngôi trường thật hài hoà và đẹp lạ kì, nó rực rỡ, khang trang và luôn tạo cho mình cảm giác gần gũi, thân thương.

Mình muốn bước vào vườn trường để tận hưởng trọn ven cái không khí thân quenmà bấy lâu nay đã quên mất . Mình muốn được vào thăm  lớp cũ – cái nơi biết bao kỉ niệm của lớp 91, 35 học sinh những lần học baì cùng nhau , chơi đùa cùng nhau . Nhưng lại không đủ can đảm để bước vào bởi mình sợ , sợ , sợ lắm , sợ mình sẽ không kìm nổi nước mắt . Và sự thựclà mình đã khóc , khóc vì hạnh phúc , cái cảmgiác thích thú khi nghĩ về những lần cả lớp chơ nhảy dây ở sân trường, rồi cả những lần trực tuần cuối đong , những hình ảnh ấy còn mới mẻ như vừa hôm qua vậy . Nước mắt trao dâng , cảnh vật xung quanh nhòa đi trước mắt mình

Cây phương ấy vẫn còn , kí ức chợt  ùa về trong thôi , thoáng thôi nhưng cũng để cho tôi nhớ lại bức ảnh chụp bên cây phượng , cái hôm ấy sao mà vui đến thế . Dưới cái năngd chói chang cùng những cánh hoa phượng đỏ , chúng tôi đã chụp bức hình kỉ niệm đó

Mình chạy một mạch vào văn phòng , cách bài trí không khác xưa , có lẽ thầy cô vẫn muon giữ lại điều gì mang tính truyền thống . Văn phòng không một bóng người , tôi thất vọng quay bước trở về . Nhưng phải chăng đó là một nhân duyên : Tớ  đã gặp cô – một người mà tớ kính trọng nhất trong quãng đời học sinh ….

Cô đã về hưu bao năm nay , nhưng tớ vẫn giữ liên lạc với cô : đôi khi chỉ là một cuộc điện thoại, một bức thư , Hôm nay tớ về trường , cô cũng đên thăm trường . Sao mà trùng hợp quá ! Tớ xúc động vô cùng!  Tớ cất tiếng : Cô ơi !  Tớ không thể kìm nổi xúc động này . Đúng là cô , cô huệ . . Cô đã về hưu nhưng 20 năm nhưng tôi chưa từng quên cái bóng gầy gầy cao cao của cô .

Tớ ôm trầm lấy cô khóc như một đứa con nít . Phải chăng tại xúc động hay bởi cái cảm giác thân thương của một người mẹ lâu nay tớ không được nhận bỗng nhiên được ùa về . Tớ khóc dường như mắt cô cũng nhoà đi . Có lẽ cô rất xúc động vì nhìn thấy mình đã trưởng thành và cũng vì đã lâu mình chưa về thăm lại cô. Tôi dìu cô vào một chiếc ghế đá , cô đã già đi nhiều quá , mái tóc đã điểm bạc gương mặt có hơi nhăn một chút nhưng cô vẫn vậy thật hiền và vẫn rất hay cười

Cô nắm tay tôi xúc động , hỏi :

  • Trang ! dạo này cuộc sống con thế nào , vẫn tốt chứ? Công việc có ổn định không ?

Tôi nghẹn ngào :

  • Vâng ! con vẫn thế , cuộc sống con vẫn tốt ? con hiện tại đang làm một giảng viên của một trường đại học . Cô biết không , cô chính là niềm tin , là động lực thúc đẩy con bước chân vào sự nghiệp trồng người . Bao lần tưởng như gục ngã , không muốn tiếp tục đi theo con đường ấy nữa nhưng nghĩ về những lời đọng viên qua điện thoại của cô khiến con có thêm niềm tin .

Cô cười :

  • Con vẫn con liên lạc với các bạn cùng lớp chứ ?
  • Vâng , các bạn đều thành đạt lắm : người làm kĩ sư , người làm bác sĩ , giáo viên, .. mỗi người một nghề , 1 gia đình nhưng các dịp lễ vẫn thường tổ chức liên hoan cô ạ ! …Xa nhau nhưng chúng con chẳng bao giờ quên nhau và cũng không thể quên cô

Tớ với cô nói với nhau thật nhiều , nhiều đến nỗi bây giờ nhớ lại mình cũng không biết nên kể từ đâu nữa . Tớ chia tay cô trong sự luyến tiếc bâng khuâng . Bóng cô khuất dần tôi vẫn chưa khỏi xúc động .

Mình thẫn thờ Bước ra khỏi sân trường . “ Cô ơi sao cô buồn thế “ – Một đứa trẻ tầm 6 tuổi chợt hỏi khiến dòng cảm xúc đang trào dâng của mình bỗng nghẹn lại . Bóng chiều dần buông xuống nơi thành thị phồn hoa , bao trùm lấy ngôi  trường khang trang trước đôi mắt ngỡ ngàng của mình

Diệp à , cậu đang ở đất nước anh xinh đẹp nhưng mình tin chắc rằng cậu vẫn luôn nhớ về ngôi trường cấp 2 của chúng mình đúng không , chắc hẳn cậu chưa quên mình nhỉ ? Rất mong một ngày naò đó , cậu sẽ trở về Việt Nam , mình sẽ nắm tay cậu như ngày còn bé đó , thăm lại ngôi trường và cùng nhau ôn lại kỉ niệm đẹp nhé . Thôi thư đã dài , mình dừng bút ở đây , chúc cậu luôn dồi dào sức khoẻ , thành công trong công việc nhé.

Bạn của cậu

Trang