Kể về người hàng xóm mà em yêu quý

Đề bài: Em hãy kể về người hàng xóm mà em yêu quý cho các bạn cùng nghe

Bài làm 1

Rất yêu mến trẻ con, thân thiện và hòa đồng đó là tất cả những lời nhận xét của mọi người trong xóm của em về cô Phương – người hàng xóm mà em yêu quý nhất. Cô Phương năm nay đã ngoài 40 tuổi, cô có gương mặt trái xoan đôn hậu, nước da trắng hồng, nổi bật trên khuôn mặt là nụ cười duyên với chiếc răng khểnh, dáng người cô cao, thanh thoát, nhìn cô chắc không ai nghĩ cô Phương đã ngoài 40. Cô là một giáo viên mầm non chính vì vậy cô rất quý trẻ con đặc biệt là đối với em. Hằng ngày, khi thấy cô Phương đi làm về em lại chạy qua nhà cô chơi, cô dạy em làm bài tập, dạy em hát những bài như: Tiếng hát bạn bè, lớp chúng em đoàn kết,…hay cô chỉ cho chúng em những trò chơi như: chơi chuyền, chơi ô ăn quan,…Em rất yêu quý cô Phương và coi cô như người mẹ thứ hai của em.

Bài làm 2

Cô Thu Hồng là người hàng xóm mà em rất yêu quí. Năm nay, cô đã ngoài 30 tuổi. Cô là một kĩ sư nông nghiệp. Hằng ngày cô luôn bận rộn với công việc nghiên cứu “giống cây trồng, vật nuôi”. Cô đã giúp bà con ở quê em cách trồng trọt, cách chăn nuôi tăng năng suất. Gia đình em rất quý mến cô, trân trọng việc làm của cô. Đối với gia đình em, cô rất gần gũi và thân thiện, cô còn quan tâm đến việc học của em. Cô thường khuyên em phải chăm lo học tập vâng lời thầy cô và bố mẹ. Em rất biết ơn cô, em xem cô như người thân trong gia đình của mình.

Bài làm 3

Ngay sát nhà em là nhà bác Hoà. Bác Hoà là hàng xóm thân thiết nhất của gia đình em. Năm nay, bác bốn mươi tuổi. Bác là giáo viên trường trung học cơ sở Cát Linh. Có lần đi xa về, bác cho em quyển truyện. Tuy món quà nhỏ nhưng đó là quyển truyện hay nhất mà em từng đọc. Bác có dáng người cân đối, da ngăm đen, khuôn mặt đôn hậu. Bác rất yêu quý trẻ em trong xóm. Thỉnh thoảng, bác kể chuyện cho chúng em nghe. Có lần, sang nhà bác chơi chẳng may em làm vỡ lọ hoa. Em xin lỗi bác nhưng bác không trách em mà căn dặn: “Lần sau cháu phải cẩn thận hơn nhé! Bác quả là người nhân hậu. Em coi bác như người thân trong gia đình.

Bài làm 4

Bà Lan ở gần là hàng xóm của nhà em bà tầm khoảng hơn 56 tuổi. Bà Lan thường sang nhà em và cho em quà. Cả xóm khu em ai cũng yêu quý bà vì bà rất tốt bụng, từ ngày trẻ bà đã đi làm từ thiện rất nhiều, bà còn nhận nuôi 3 em nhỏ để bà tiện chăm sóc dù bà đã lớn tuổi rồi. Em rất thích sang nhà bà chơi. Bà thường kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích. Bà còn nhắc em đi học sớm và ngoan ngoãn nghe cô giảng bài. Bà Lan như người thân trong gia đình em. Mỗi khi trung thu ngôi nhà của bà Lan lại đầy tiếng cười. Em rất yêu bà Lan.

Bài làm 5

Cách nhà tôi không xa là nhà anh Hoàng. Anh Hoàng học lớp 12 với anh trai tôi. Tối nào, hai anh cũng học chung, khi thi ở nhà tôi, khi thì ở nhà anh. Ba mẹ anh chỉ có mỗi mình anh là con trai độc nhất. Nhiều người cho rằng những đứa con độc nhất thường nghịch ngợm khó bảo. Không biết lời nói đó đúng hay sai, riêng tôi thì tôi thấy không đúng. Anh Hoàng là một người mà tôi rất quý trọng. Cả mẹ tôi và ba tôi đều khen anh Hoàng ngoan, hiền, dễ thương. Nhiều lúc ba tôi thường nói với anh Trung tôi rằng: “Con làm bạn với Hoàng là ba yên tâm rồi. Gia đình nó cũng là một gia đình khá giả, vậy mà nó sống rất bình thường, không đua đòi lêu lổng, lại chăm học nữa. Con nên học ở Hoàng những đức tính ấy!”. Những gì ba tôi nói về anh Hoàng, tôi đều khẳng định được cả. Chưa bao giờ tôi thấy anh cầm một điếu thuốc hay uống một li rượu. Anh đến nhà tôi thường là cầm những cuốn sách, tập vở để học, thinh thoảng mới rủ anh tôi đi dạo mát quanh vườn một lát, rồi cả hai anh lại ngồi vào bàn, cắm cúi học bài. Tuần nào, anh cũng mua cho tôi một cuốn “Khăn quàng đỏ” và dặn tôi đọc những mẩu chuyện trong đó để kể cho anh nghe. Tôi quý mến anh Hoàng như anh Trung của tôi vậy.