Con sẽ không lấy chồng

Trưa nay, má có nói với con về một người con trai của bạn má đã gần 40 tuổi mà chưa chịu cưới vợ. Cô ấy hỏi  “ Hình như bà còn một đứa con gái phải không? Thôi chúng ta làm sui gia với nhau đi”. Má nói rằng “ Chỉ sợ con trai chị không chịu con bé” . Con đã nói thẳng luôn với má rằng : tuổi con và tuổi người đó không hợp. Con cũng không thích những ai sinh tuổi Dậu. Chưa chắc ai không chịu ai à ”. Con chỉ nói cho có cớ vậy thôi, nhưng tóm lại là con không thích việc lấy chồng.

Không phải con theo xu thế của đám con gái thời nay, rằng ế là chờ đợi người tử tế để yêu, ế là góp phần phát triển kinh tế… Những câu nói đó chỉ là nói suông, nói để ra oai chứ chẳng ai vốn sẵn lòng chịu ế cả đời cả, trừ con. Thiên hạ này không phải ai cũng sẽ có cặp có đôi. Và trong số những cặp đôi đó, không phải người nào cũng may mắn có được hạnh phúc má ạ. Chẳng cần nói chi đâu xa, má có thật sự mãn nguyện khi làm vợ ba không ?. Bà ngoại từ lúc trẻ đến tuổi già có được yên ổn với con cháu không? . Chị con có thật sự sống trọn vẹn, đủ đầy về kinh tế với anh rể con không ? .

Con vốn khá ích kỷ, sống lí trí. Má cũng biết mà. Con đã nhìn thấy những tấm gương ngay trước mắt mình. Và còn, còn rất nhiều, vô số những câu chuyện bi thương, những hoàn cảnh đau lòng trên thế giới, ở đất nước mà chúng ta đang sống này để lại hệ lụy cho bản thân họ, cho con cái của họ. Sai lầm đến tận đời sau má ạ. Nếu như có cặp, có đôi mà chung sống hạnh phúc, cả về vật chất ( dù không được khá giả giàu có ) lẫn tinh thần thì gắn bó với một người và người đó làm chỗ dựa cho ta, che chở cho ta suốt cả cuộc đời hoàn toàn là tốt đẹp, chẳng có lí do gì để phải cản trở điều đó.

Nhưng nếu chỉ vì sợ cô đơn, sợ bị người ta nói ra nói vào về giá trị của bản thân mà chọn vội chọn vã, nhầm người ra đó rồi ai sẽ chịu tổn thương nhiều nhất hả má – là người còn lại, người đã phạm sai lầm vì nóng vội đó, và cả con cái của họ nữa. Đến lúc đó, có muốn làm lại cũng không kịp.

Trước đây, con yêu một người mà hầu như cả nhà mình đều biết, bạn thân con cũng biết. Con yêu người đó ra sao, nhiều như thế nào ai cũng thấy. Đúng, con đã từng mơ về ngôi nhà và một vài đứa trẻ. Con được cưới người đó, hạnh phúc đến suốt đời chứ không phải là vô tư, bất cần như bây giờ đâu má.

Nhưng vốn dĩ ông trời chẳng cho con được như ý. Con hầu như mất niềm tin vào hai chữ “may mắn” trong cuộc đời mình. Lần đầu biết yêu cũng là lần đầu vấp ngã. Con mù quáng, cả tin, thậm chí nếu có nghi ngờ cũng cố bỏ qua tất cả . Con để người ta mặc sức lợi dụng hết lần này đến lần khác. Cho đến khi con gặp chuyện, con thất bại, người ta lại chẳng thể ở bên con như con đã từng. Má chỉ biết chúng con chia tay nhưng cũng may con không kể rõ với má sự tình. Nếu không , má sẽ mắng chửi con đến chết mất. Má chỉ sợ con nghĩ quẩn rồi hành động tiêu cực.

Nhưng má ơi, con gái má đâu dễ chết như vậy. Chỉ là một người đi ngang qua cuộc đời và để lại vết thương cho mình thôi, cũng chẳng đáng để mình phải từ bỏ cuộc sống hay làm một điều gì rồ dại phát điên vì người đó. Con hận người ta là thật, hận cả bản thân mình cũng là thật. Nhưng con đủ tỉnh táo và mạnh mẽ để sống một mình mà không cần ai cả. Vì trước khi đến với người ta, con cũng chỉ có một mình. Không một ai theo đuổi. Vậy nên, chia tay cũng chỉ là quay trở lại điểm xuất phát cũ mà thôi. Con còn chẳng thấy mệt mỏi nữa là.

Nhiều người không yêu ai, không cưới ai vì có thể họ chưa quên được người cũ. Con thừa nhận con vẫn còn nghĩ đến người ta nhưng không phải là dằn vặt, dày vò bản thân mình đau khổ. Con chỉ coi như đó là một kỉ niệm. Và người ta càng không phải là lí do con muốn ế.

Chỉ vì giờ con cảm thấy chán yêu, con cảm thấy một mình vui hơn, thoải mái hơn. Con không còn phải quan tâm, lo lắng cho một người dưng nào đó, nhất là khi họ chẳng đáp lại mình. Con không muốn phải cố gắng tỏ ra hoàn thiện, bù đắp những cái còn thiếu sót chỉ để làm vui lòng người ta, ba má người ta, thậm chí cả dòng họ người ta nữa. Con không muốn ràng buộc trong một cuộc sống với những người dưng kẻ lạ, suốt ngày chỉ quanh quẩn nghĩ đến chuyện gia đình. Sáng mở mắt ra là tiền nong, tối nhắm mắt lại là tiền bạc.

Con giờ còn sợ cả con nít nữa cơ, má ạ. Con sợ vì mang thai không dễ dàng, đẻ ra đã khổ, nuôi lớn càng khổ hơn. Rồi chúng nó chắc gì đã lo được cho con hay lại giống như con bây giờ, con vẫn đang làm khổ má ?. Con chẳng thể nào làm điều con muốn, quên đi ước mơ, sở thích. Trong khi nếu đã hy sinh cho con thì sẽ hy sinh cả đời. Để làm được điều đó, trước hết phải có tình yêu, rồi thành tình cảm vợ chồng, rồi thành tình mẫu tử. Tình mẫu tử còn có thể bất diệt, nhưng cũng có một số người không trách nhiệm bỏ con mà đi. Huống chi là thứ tình cảm trai gái hời hợt kia. Bất cứ khi nào cũng có thể thay đổi.

Con sống ích kỷ quá, má nhỉ. Nhưng con cảm thấy thoải mái với điều đó. Miễn là tâm con trong sáng, không làm hại ai, cũng không làm ảnh hưởng đến ai. Thì con tình nguyện sống đơn độc cả đời má ạ. Con phải ráng kiếm tiền, trước hết là giải quyết việc cá nhân, lo cho má, rồi sau đó con sẽ đi du lịch và trải nghiệm. Cuộc sống này có nhiều thứ cần phải lo, cần phải chú tâm tới đó má. Chuyện gia đình, chuyện chồng con chỉ là một lĩnh vực trong cuộc sống mà con không có nhu cầu muốn khám phá tìm tòi, có khi đó còn là sự cản trở hạnh phúc riêng của con.

Với nhiều người, hạnh phúc riêng chính là có một gia đình nhỏ. Như con Nga, bạn thân suốt thời phổ thông của con đấy má, con tin rằng đối với nó bây giờ, có một anh chồng và có một đứa con trong bụng là hạnh phúc viên mãn rồi má nhỉ. Nó cũng liên tục hối thúc con tìm kiếm một ai đó. Thậm chí nó còn nhiệt tình làm mai cho con với bạn của chồng nó nữa cơ. Nhưng mà con chẳng ngại giấu diếm gì nó  “ Tao không muốn lấy chồng !”. Con nhỏ có vẻ không vừa ý. Con nghĩ lại mà mắc cười. Thái độ của nó lúc đó y như những bà má có con gái tuyên bố không lấy chồng như con vậy.

Bạn bè của con còn độc thân rất là nhiều. Nhưng con không biết có ai giống như con không.. Chắc chỉ có mình con là lạc loài ở thế hệ sau này, má nhỉ. Cơ quan của chị con cũng có cô bằng tuổi anh rể mà vẫn không muốn lấy chồng. Bạn đồng nghiệp của má giờ sống thảnh thơi một mình, có hẳn một căn nhà riêng, hưởng thụ tuổi già mà chẳng phải khổ thân vì gia đình như má.

Ngay trong họ hàng chúng ta, dì Vinh cũng không lấy chồng đó thôi. Bạn con nói, cứ mỗi một thế hệ là sẽ có một vài trường hợp cá biệt như vậy. Con thấy đúng. Thế hệ của má, của chị và giờ đến lượt thế hệ của con cũng sẽ có người như vậy. Cuộc sống là phải có khác biệt, như vậy mới là cuộc sống đó má.

Nhưng con biết, bậc làm cha làm mẹ chẳng ai thích con mình ở một đống trong nhà không có ai rước cả. Con ế chả sao, con chỉ sợ ba và má buồn. Sự nghiệp của con lận đận con đã khổ tâm vì ba má không vui rồi. Giờ đến lượt chuyện chồng con của con nữa. Ba hôm trước cũng bảo “ Chỉ chờ mày lấy chồng nữa là tao khỏe. Chắc mày sau này sống một mình, không sống được với ai”. Con bảo “ Con cũng đâu có nhu cầu muốn sống với ai, với thằng nào đâu ba”.

Giá như mà ba má thoáng giùm con một chút. Ở bên phương Tây, ba mẹ người ta chỉ muốn con cái tự quyết định cuộc đời mình. Cưới vợ gả chồng cũng được, ở một mình cũng được. Miễn là ta sống tốt, không lệ thuộc vào ai, không hãm hại gì ai. Thì độc thân cả đời cũng không phải chuyện gì to tát.

Con kể với má có mấy ngôi sao, diễn viên nổi tiếng 39 tuổi chưa chịu lấy chồng, 45 tuổi mới chịu lấy chồng. Má phang ngay “ Thì người ta có tiền, người ta đẹp. Người ta muốn cưới lúc nào chả được”. Vậy chớ vừa nghèo vừa xấu như con phải cưới sớm vì sợ không có ai rước sao má ? . Thế lại càng không nên má ơi. Và như vậy cũng tốt mà. Vì con là mẫu con gái tự lập. Con thà nghèo một tí, ở một mình mà thoải mái để tập trung kiếm tiền. Còn hơn lúc nào cũng phải lo lắng thêm cả chuyện chồng con. Trong khi cuộc sống này đã có quá nhiều thứ phải lo rồi.

Với lại, con không quan hệ tốt với dòng họ, không có bạn bè nhiều, không miệng lưỡi xã giao. Một số bạn bè mời con toàn những lúc con không có tiền. Con không đi được thì sau này mời ai tới hả má ?. Chính má cũng từng bảo “ Đến lượt mày họ hàng chắc chả ai tới”. Vâng, vậy con không lấy chồng là quyết định đúng đắn rồi, má nhỉ.

Con chỉ sợ sau này ba má già yếu rồi mà mãi vẫn chưa có người nào rước con đi để ba má vui lòng. Nhưng con càng sợ không có tiền lo cho ba má nhiều hơn. Vậy nên con muốn kiếm tiền trước để ba má không phải khổ vì con nữa, ít ra cũng có một cái gì đó khiến ba má tự hào về con chứ.  Con sẽ không lấy chồng đâu,  má !.

Tuyên bố hùng hồn vậy thôi. Chứ lỡ đâu duyên nó tới dồn dập, vồ vập va vào mình, thì khi đó chắc phải tự vả cái mặt :)))

PHƯƠNG THỤ