Con hẻm thân quen, bờ biển thương nhớ

Tôi ở trong một thành phố nhỏ bé và ở trong một con hẻm chật hẹp. Thành phố nhỏ bé đến mức chỉ cần 30 phút đồng hồ là có thể vòng quanh hết cả cái thành phố được rồi. Con hẻm chật hẹp đến mức người ta đang làm gì trước cửa nhà cũng có thể nhìn thấy sắc mặt của tôi, nghe thấy lời nói của tôi và cả những cái mụn trên mặt tôi nữa.

Có một thời gian, tôi cảm thấy thành phố quê tôi rất buồn chán. Chả có cái đặc sắc gì. Rất nhiều lần, tôi ước gì gia đình tôi chuyển khỏi nơi con hẻm chật hẹp, ồn ào và nhiều chuyện đó. Vậy mà ước sao không biết, chỉ biết là tôi đã sống ở con hẻm đó, ở thành phố đó hơn hai mươi năm trời.

Nhà chúng tôi gần ngay biển. Trước kia thành phố tôi không hề được lãnh đạo chính quyền đầu tư và kêu gọi đầu tư nhiều như bây giờ. Người ta nói bờ biển ở Quy Nhơn chúng tôi còn đẹp hơn cả Nha Trang nữa. Nhưng Nha Trang thì sao ? Thành phố người ta đã sớm phát triển đến tận đẩu tận đâu rồi. Tiền vào không kể hết.

Còn Quy Nhơn mãi mấy năm gần đây mới được thay da đổi thịt. Bãi biển được dọn dẹp sạch sẽ, mọc lên các quán café – nhà hàng ven biển. Có những con đường mới, có quảng trường mới, nơi vui chơi công cộng mới. Kể cả con hẻm nơi tôi cũng được sửa chữa lại luôn rồi. Trước kia vẫn còn là đường đất, hàng ngày nhà tôi và những nhà xung quanh luôn phải trong trận chiến tranh cãi ai đổ nước đọng lại trước nhà kia, ai đổ rác dơ bẩn trước nhà nọ. Rất mệt. Những lúc như vậy, tôi chỉ ước những con người không có lễ độ, không có giáo dục kia, thậm chí còn không có tình người biến đi đâu cho khuất mắt.

Nhưng mà Quy Nhơn bây giờ đã khác, con hẻm tôi cũng khác. Nhiều người quay trở lại Quy Nhơn đều trầm trồ trước sự thay đổi đáng kể này. Họ tất nhiên khen ngợi hết lời. Còn người dân cũng cảm thấy vui mừng trước tình hình đáng khả quan đó. Con hẻm tôi cũng được thông hẳn xuống đại lộ gần biển. Bây giờ chỉ cần đứng từ nhà tôi nhìn ra một chút là đã thấy biển rồi.

Tôi đi học đại học, nhiều bạn bè hỏi tôi rằng : tôi ở Quy Nhơn thế nhà có ở gần biển không ?. Dĩ nhiên với một chút tự hào, tôi nói rằng tất nhiên là có. Thậm chí chỉ cần nhìn ra xa một chút là đã thấy biển bao la rộng lớn ngay trước mặt rồi. Bọn họ đều tấm tắc than sao tôi sướng thế ?. Có những bạn ở vùng quê, vùng đồi núi chả bao giờ thấy biển. Muốn thấy thì phải đi cả chục km mới tới. Còn tôi hàng ngày nhìn biển đến mức nhàm chán.

Chị gái tôi được đi du lịch với công ty đến Nha Trang. Chị bảo trừ Vinpearl với mấy hòn đảo nổi tiếng ở ngoài khơi ra, bờ biển Nha Trang chị chả có gì hứng thú. Chị bảo Quy Nhơn còn đẹp hơn. Tôi nghĩ chị cũng có một phần suy nghĩ giống tôi. Biển Quy Nhơn đối với chúng tôi đã trở nên quá quen thuộc rồi. Và cũng là một phần tự hào của chúng tôi.

Biển đối với tôi gần gũi đến mức, hàng ngày chỉ cần tản bộ đi xuống mấy bước chân là đã nhìn thấy biển trời bao la lồng lộng. Cái nồng của gió, cái mặn của nước, cả những gương mặt thân quen nhiều chuyện của mấy người hàng xóm nhà tôi nữa. Xóm chúng tôi thường hay tụ tập ở đó. Vì có con đường đã làm lại tươi mới, có chỗ đi bộ thể dục, có chỗ vui chơi. Từ ngày chính quyền địa phương làm lại con đường, thay đổi diện mạo của phường tôi ở, nay xóm tôi đã không còn tụ tập đứng tám chuyện trước cửa nhà hay trên đường đi nữa rồi. Mà toàn xuống vỉa hè của con đường ngay biển. Vừa mát vừa thoáng đãng cho dễ nói chuyện.

Có lúc tưởng như ghét bỏ, nhưng cuối cùng khi đi xa trở về, nhìn con hẻm chật chội, nhìn những gương mặt lúc nào mắt cũng mở to vì tò mò đó, tôi lại thấy thân thương đến lạ. Khi đó tôi chợt nhận ra – à thì ra khu xóm này, bờ biển này gần gũi với tôi nhiều lắm. Chính vì nhìn nhiều đến mức quen thuộc, nên hầu như không để tâm. Nhưng khi tôi lạc lõng một thân một mình giữa Sài Gòn rộng lớn tấp nập. Tôi lại nhớ xóm tôi, nhớ bờ biển gần nhà. Khung cảnh quen thuộc đã in hằn vào tâm trí tôi từ hồi bé nay lại có dịp hiện ra.

Cho tôi một ước muốn, tôi chỉ muốn làm công việc mình yêu thích ngay tại Quy Nhơn. Sống yên bình, thanh thản và thoải mái. Không sợ cướp giật, không sợ tạp nham, không sợ có quá nhiều điều bất lợi về ăn uống như ở Sài Gòn. Không xéo xắt, gồng mình lên để sống như ở Hà Nội.

Tôi chỉ muốn có vậy, nhưng rồi cũng sẽ đến một ngày tôi phải xa Quy Nhơn, xa con hẻm chật chội nhiều chuyện – nơi tôi sống từ tấm bé. Khá buồn thay.

Vì không có ảnh do chính tôi chụp nên đành lấy từ trên mạng đấy. Bởi vì tôi vốn không đi dạo biển nhiều đâu – rất ít nữa là đằng khác * cười to  * . Thật là chả có tí chân thành nào phải không ?

PHƯƠNG THỤ